99 ngày và mãi mãi!

Đây là một câu chuyện do mình viết lâu thật lâu. Định viết thành 1 câu chuyện dài nhưng khi đọc được những dòng tâm sự của Thuynhoc20 lại quyết định làm oneshot . Ngắn, gọn, dễ hiểu tặng cho gia đình nhỏ của mình. Cảm ơn các bạn đã luôn ở cạnh mình ngay khi mình ngỡ chẳng còn ai! ( Yêu nàng nhất đó Panadus255 🙂 ).

Đó là một ngày dài nhất với Phong Linh, mệt mỏi và chán chường. laptop hư, bản thảo bị mất, trễ hạn nộp bài, xe thì bị giữ do phóng vù vù 70km/h trong nội ô, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái ” lâng lâng” mất cân bằng hoàn toàn. Tưởng vậy là quá đủ nhưng “phước bất trùng lai, mà họa vô đơn chí” , sự xui xẻo còn ” ưu ái” cho cô đánh rơi chìa khóa nhà. Đứng trước căn hộ với cái khóa to đùng, Phong Linh chỉ muốn hét lớn. Ước gì bây giờ có ai đó ở cạnh cô! Nhưng Mai đã có bạn trai, Dung ” mama” lại quá xa, Tuyết Tùng, Ngọc Tú đã đi du lịch. Phải rồi! sao cô không nghĩ ra nhỉ? ” Đi du lịch”. Phong Linh với ngay lấy điện thoại ,

” Alo, Mai có đó không anh?”

Bên kia có giọng nam vang lên :” Mai,  Linh điện thoại cho em này”

” Alo, Linh hả?  Cậu Tìm mình có gì không?”

” Cho mình mượn chìa khóa căn nhà cũ của cậu trên ĐàLạt !”

” Bây giờ sao? được cậu đến trạm xe bus dưới nhà mình đi, mình mang ra cho “

Sau khi lấy được chìa khóa, Phong Linh mượn vài bộ quần áo của Mai rồi xuất phát. Ngồi trên xe cô ngủ một giấc thật ngon, mơ thật đẹp đều đó làm tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều .

Phong Linh tốt nghiệp học viện báo chí. Đang làm nghề tự do, viết bài cho một vài tờ báo, có một căn hộ nhỏ, những người bạn rất tốt và một cuộc sống yên bình. Cô thích đi du lịch , thích giúp đỡ người khác nhưng cô không ngờ chuyến đi này và sự tốt bụng của cô  lại làm cuộc đời cô bước sang một ngã rẽ mới đầy sóng gió và thử thách.

Bước xuống xe, cô thở phào một cái nhẹ nhõm, mĩm cười thật tươi. Đi taxi đến nơi ở, đó là một căn nhà nhỏ nơi ở cũ của gia đình Mai , Ngôi nhà nằm giữa rừng thông với hàng rào trắng , khu vườn hoa nhỏ, đúng là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Sau khi dọn dẹp nhà , cô ra phố mua một ích đồ.

Đang vui vẻ suy nghĩ về bữa tối thì cô trông thấy một vụ tai nạn xe, một chàng trai nằm trong vũng máu mà không có ai giúp .Vốn bản tính tốt bụng ,  cô vội vã gọi cấp cứu và đi cùng anh ta vào bệnh viện.

Ngồi đợi từ sáng đến khuya thì tình trạng anh ta mới ổn định. Nhìn chàng trai đang nằm trên giường bệnh cô mới giật mình ” đẹp thật! “.

Đó là người con trai đẹp nhất cô từng gặp.Hàng mi dài cong vút, môi nhỏ, làn da mịn màng mặc dù hơi rám nắng, cái mũi cao,chân mày đậm  làm anh nhìn có vẻ cương nghị và đầy nam tính, vô thức đưa tay sờ vào khuôn mặt đó thì cô giật mình vì tiếng của Bác sĩ

” Anh ấy bị thương ở đầu, tụ máu bầm  sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, gia đình nên đưa anh đến nơi có thiết bị hiện đại hơn để điều trị “

Cô không biết anh là ai, không biết gia đình anh, và mặc dù đã cố gắng tìm kiếm nhưng cô không thể biết một chút thông tin nào của anh mà người mất trí nhớ như anh nếu cô không giúp sẽ đi đâu? Phong Linh suy nghĩ rất lâu,cô quyết định mang anh về căn nhà nhỏ rồi tính tiếp.

Anh tỉnh lại, trong đầu trống rỗng. Anh không nhớ mình là ai chỉ thấy một cô gái ngủ trên ghế cạnh giường, anh vừa khẽ động, người con gái đó cũng thức giấc.

” anh tỉnh rồi à ? có đói không?”

” tôi là ai? tôi làm gì ở đây? và cô là ai?”

” chuyện dài lắm, lúc khác tôi sẽ kể cho anh nghe, bây giờ ăn chút gì nhé!”

Không đợi anh trả lời Phong Linh chạy vội ra ngoài sau đó mang vào một bát cháo nóng.

” Cháo  đây, ăn nhanh kẻo nguội”

Nhìn chàng trai đang cúi đầu ăn cháo., cầm chiếc khăn lau cho anh,  cô cất giọng dịu dàng:

” Chậm chậm, nhìn anh như trẻ con ấy!”

anh ngước mặt lên ngại ngùng mà má cô cũng hồng hồng.  Có lẽ sợi chỉ đỏ của nguyệt lão đã vô tình gắn chặt  hai con người xa lạ ấy với nhau.

Tối đó, anh nhìn cô gái nhỏ ngủ gật trên bàn mà trong lòng có một cảm giác rất lạ. Họ chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lại mỉm cười vì giấc mơ mà không biết rằng chờ đợi họ là những chông gai, khó khăn và bi kịch. Nhưng thôi! đó là chuyện của ngày mai,còn bây giờ suỵt yên lặng cho họ ngủ nào.

p/s: xin lỗi, xin lỗi, định viết truyện ngắn nhưng ai ngờ lại viết thành truyện dài thế này 😦 . Thôi đọc đỡ nhé!