Anh Túc giật mình tỉnh lại xung quanh cô bây giờ không phải là ngôi chùa nghi ngút khói hương mà chỉ là một ngôi làng nhỏ nghèo nàn với những căn nhà bằng tranh, đất . Trong đầu còn văng vẳng tiếng của bà lão
” mười ngày hiểu nhau, trăm ngày đồng tiếng nói”
Câu này ý gì? Cô chỉ muốn cầu nhân duyên thôi mà, chẳng lẽ nhân duyên của cô là ở đây? cuối cùng cô đang tỉnh hay mơ?
Mọi thứ đến quá bất ngờ, mở ngăn kéo ba lô lấy chiếc đồng hồ, thời gian dừng lại lúc 9h và thật ngạc nhiên là nó vẫn hoạt động mặc dù chẳng đúng gì cả. Tai nghe vẫn đều đều,
Khung cảnh xung quanh thật kì lạ, mọi người mặc quần áo cổ xưa và… họ đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô cố hỏi một thằng bé đứng cạnh đấy nhưng nó nói thứ ngôn ngữ mà cô chưa nghe bao giờ,
trong lúc lúng túng chiếc điện thoại bị rơi ra ngoài và tiếng nhạc vang lên sau đó có người hét to sợ hãi, một số cố ném vào cô , một số khác lại lấy gậy gộc.Cô chẳng thể làm gì khác hơn là việc bỏ chạy.
Ngồi co ro trong một hang núi cô cố không nghĩ về những gì đã xảy ra, các vết chảy máu bị nhiễm trùng , phát sốt , tất cả quá tồi tệ không có điện, không có đèn, có nhiều nhất là muỗi, thú dữ và bọn người hung hăng đang chực chờ đánh chết cô. Tại sao cô phải rơi vào tình trạng này chứ? cô muốn về nhà
” Không , mẹ ơi, không đừng bỏ con, chị, bé út, cha, mọi người đợi con với…”
Nước mắt thấm ướt khuôn mặt, cô thật sự rất cô đơn và tuyệt vọng, ước gì có ai đó, ai cũng được có thể ở cạnh cô lúc này. Bánh mỳ không còn nhiều, nước khoáng đã hết từ hôm qua , cô không thể ở mãi trong cái nơi tăm tối này được, phải ra ngoài.nói là làm Sau khi cảm thấy khỏe hơn , Anh Túc lấy trộm một bộ quần áo và đi dọc theo bờ sông. Cô phải thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Đói cô ăn quả dại, khát cô uống nước. Khoảng 10 ngày sau thì đến một đô thành rộng lớn.
Tuyệt vời, ở nơi này hy vọng cô sẽ không bị xem là quái vật nữa.
” Cố lên, cố lên ! hihi ”
Hiện tại không hiểu vì sao cô đã hiểu được tiếng nói ở đây , có lẽ lời bà lão đã linh nghiệm rồi và không lâu nữa cô sẽ có thể nói chuyện bình thường . Ngày mai sẽ tốt hơn một chút.
Vào thành cô bắt đầu tìm việc làm nhưng cô chưa nói được, và để tránh xảy ra chuyện như lần trước cô giả câm. Đấy đấy đó mới là vấn đề, ai sẽ mướn một người câm? sử dụng động tác tay thì chẳng ai hiểu. Sau một lúc hứng khởi, Anh Túc lại ủ rủ ngồi trước thềm vì bị đuổi.( tội nghiệp , chắc đây là truyện xuyên qua thảm thương nhất >”<)
” trộm, ai giúp tôi với “. Một bà lão cố chạy theo tên thanh niên nhưng dường như chẳng ai quan tâm cả . Thấy thế, cô đuổi theo quăng ngay hòn đá vào đầu hắn, may mà tên đó ngất xỉu, bà lão cảm ơn rối rít rồi khi biết cô bị câm lại không nơi nương tựa mới mở lời
” Để ta nhờ lão tam thuê con, đi theo ta nào, ta là Thu Kính ”
Anh Túc theo sát bà cụ đến một quán ăn nhỏ nhưng khá sạch sẽ
” Lão tam, ra đây, tôi có việc nhờ ông đây”
Một người đàn ông từ bếp chạy ra, ông ấy có vóc người nhỏ nhắn và khá lơn tuổi, giọng nói ấm áp
” gì vậy Kính bà? cô gái này là ai?”
” Cháu gái tôi, ông nhận nó làm việc nhé xem như giúp tôi đi”
ông lão chăm chú nhìn cô có vẻ ngạc nhiên
” bà có cháu sao tôi không biết? tin người cũng vừa vừa thôi chứ bà lão”
Kính bà có vẻ tức giận
” Ông có vẻ thích xen vào việc của tôi nhỉ? lần sau mà để tôi nghe thấy ông nói xấu cháu tôi thì ông biết hậu quả rồi đấy, ông có nhận không ?”
” Tiểu Tiểu dạy người mới”
Một cậu bé trẻo lên từ gầm bàn, trông rất dễ thương và nghịch ngợm
” chào , tôi là Tiểu Tiểu theo tôi, tôi sẽ nói cho cô về công việc ở đây”
Anh Túc có nơi ở, có việc làm. Lão Tam có vẻ khó chịu nhưng lại là người rất tốt, Tiểu Tiểu là một đứa bé dễ thương, Kính bà đối xử với cô như người nhà. Mọi chuyện ổn dù có đôi lúc cô muốn về nhà.
Như thường lệ, sáng hôm đó trên đường đi chợ Anh Túc thấy một đám người , tất cả bọn họ hành hạ một người, Phải! đánh đập như đã từng làm thế với cô , không ! cô phải cứu anh ta, không kịp suy nghĩ cô đã lao đến ôm chầm lấy anh. Không biết sự dũng cảm đó từ đâu đến, có lẽ do đồng cảm nhưng cũng bắt đầu từ lúc này sợi dây liên kết vô hình đã gắn chặt họ với nhau.
” Ai đây? định phá à? Đánh cho tao !”
Đến khi Lão Tam đến thì cô mới được cứu thoát, trên người đầy vết bầm tím, đầu chảy máu và người thanh niên cô cứu cũng chẳng khá hơn cô bao nhiêu, may thật, may mà cô đến kịp. Tiểu Tiểu vừa thoa thuốc vừa cằn nhằn :
” Cô tưởng cô là nữ hiệp à, cô tưởng cô làm bằng đất chắc!”
Anh Túc cúi mặt xuống không nói gì, cô biết mọi người chỉ là quá lo lắng cho cô.
Người cô cứu là một chàng trai khá đẹp nhất là đôi mắt, nhìn vào nó sẽ bị nó cuốn hút ngay lập tức. đôi môi nhỏ nhắn và ướt, ước gì có thể cắn một miếng ( oh my god! ~~ bạn ấy thém thịt người kìa) thế nhưng anh ta có vẻ sợ sệt và … ngốc.
” tỷ tỷ, họ không đánh đệ chứ ạ? đệ đói quá, đói quá”
Mỗi người con gái đều có tình cảm của người mẹ, cô cũng không ngoại lệ, nhìn thấy anh trong lòng cô có cảm giác mình phải bảo vệ người này. Cầm lấy bánh bao trên bàn Anh Túc mĩm cười đặt vào tay cậu ngốc, tay chạm tay sợi tơ hồng của Nguyệt Lão được gắn kết và Bánh Xe định mệnh bắt đầu quay. Ai biết tương lai sẽ ra sao? chỉ cần hiện tại luôn vui vẻ là được.
p/s: viết lâu quá, chưa beta nên ko dám gỡ pass, mọi người đọc ròi nhận xét nhá.